View allAll Photos Tagged vongtay
Vàongày cưới của tôi, tôi đã ôm vợ trên đôi tay của mình. Xe đưa dâu dừngtại trước tổ uyên ương của chúng tôi. Đám bạn thân của tôi nhất quyếtbắt tôi phải đưa nàng ra khỏi xe trên đôi tay của mình.
Do vậy,tôi đã bế nàng vào nhà. Lúc đó, nàng là một cô dâu tròn trĩnh và ethẹn, còn tôi là một chú rể rất sung sức và tràn trề hạnh phúc.
Nhưngđó là cảnh của mười năm trước. Những chuỗi ngày sau đó cũng giản dị nhưmột cốc nước tinh khiết: chúng tôi có con, tôi bước vào thương trườngvà cố gắng kiếm thật nhiều tiền. Khi của cải trong gia đình chúng tôimỗi lúc một nhiều hơn cũng là lúc tình cảm giữa hai chúng tôi suy giảmdần.
Vợ tôi là một công chứcnhà nước. Mỗi sáng chúng tôi cùng ra khỏi nhà với nhau và hầu như vềnhà cùng một lúc. Con chúng tôi thì học tại một trường nội trú. Cuộcsống hôn nhân của chúng tôi nhìn bề ngoài hạnh phúc đến nỗi nhiều ngườiphải ganh tị. Nhưng thật ra cuộc sống yên ấm đó gần như bị xáo trộn bởinhững đổi thay không ngờ...
Dew đã bước vào cuộc đời tôi.
Đólà một ngày đầy nắng. Tôi đứng trước một ban công rộng lớn. Dew ôm vòngsau lưng tôi. Con tim tôi, một lần nữa, lại đắm chìm trong dòng suốiyêu đương cùng nàng. Đây là căn hộ tôi mua cho cô ấy.
Dew nói:"Anh là mẫu đàn ông có sức cuốn hút với đàn bà nhiều nhất". Câu nói củaDew đột nhiên nhắc tôi nhớ đến vợ mình. Hồi chúng tôi mới cưới, nàngnói: "Mẫu đàn ông như anh, khi thành đạt sẽ rất quyến rũ với phụ nữ".Nghĩ đến lời nói đó của vợ mình, tôi thoáng do dự. Tôi hiểu mình đangphản bội lại nàng. Nhưng tôi đã không thể cưỡng lại chính mình.
Kéotay Dew sang một bên, tôi nói: "Em đi mua mấy món đồ nội thất nhé? Anhcó vài việc phải làm ở công ty". Hiển nhiên là nàng thất vọng rồi bởivì tôi đã hứa sẽ cùng đi với nàng. Ngay lúc ấy, ý nghĩ phải ly hôn xuấthiện trong tâm trí tôi mặc dù trước đây ly hôn là một điều tưởng chừngkhông thể.
Nhưng tôi nhận ra khó mà mở lời với vợ về chuyện này.Cho dù tôi có đề cập nó một cách nhẹ nhàng đến đâu chăng nữa, cô ấychắc chắn sẽ bị tổn thương sâu sắc.
Công bằng mà nói, cô ấy làmột người vợ tốt. Tối nào, cô ấy cũng bận rộn chuẩn bị bữa ăn tối,trong khi tôi ngồi phía trước màn ảnh TV. Bữa ăn tối thường xong sớm.Sau đó, chúng tôi cùng xem TV. Không thì, tôi lại thơ thẩn bên máytính, mường tượng thân thể của Dew. Đó là cách tôi thư giãn.
Mộtngày nọ, tôi nửa đùa nửa thật nói với vợ tôi, "Giả dụ chúng ta phải lyhôn, em sẽ làm gì?". Cô ấy nhìn chằm chặp tôi phải đến vài giây màkhông nói lời nào. Hiển nhiên cô ấy tin rằng ly hôn là một cái gì rấtxa vời với cô ấy. Tôi không hình dung được vợ tôi sẽ phản ứng thế nàomột khi biết rằng tôi đang nói nghiêm túc về chuyện đó.
Lúc vợtôi bước vào phòng làm việc của tôi ở công ty thì Dew cũng vừa bước ra.Hầu như tất cả nhân viên ở văn phòng tôi đều nhìn vợ tôi với ánh mắt rachiều thông cảm và cố giấu giếm chút gì đó khi nói chuyện với nàng. Vợtôi dường như có nghe phong phanh vài lời bóng gió. Cô ấy chỉ mỉm cườidịu dàng với đám nhân viên, nhưng tôi đọc được nỗi đau trong đôi mắt ấy.
Mộtlần nữa, Dew lại nói với tôi: "Ninh, anh ly dị cô ấy đi? Rồi chúng mìnhsẽ cùng chung sống với nhau". Tôi gật đầu. Tôi biết mình không thể chầnchừ thêm được nữa.
Khi vợ tôi dọn ra bàn chiếc dĩa cuối cùng, tôinắm lấy tay cô áy. "Anh có điều này muốn nói với em", tôi nói. Cô ấyngồi xuống, lặng lẽ ăn.
Tôi lại nhìn thấy nỗi đau trong đôi mắtnàng. Đột nhiên, tôi không biết phải mở miệng như thế nào. Nhưng tôiphải nói cho cô ấy biết những gì tôi đang suy nghĩ thôi. "Anh muốn lyhôn". Cuối cùng thì tôi cũng đặt vấn đề hết sức nặng nề này một cáchthật nhẹ nhàng.
Cô ấy tỏ ra không khó chịu lắm với lời tôi nói màchỉ hỏi nhỏ "Tại sao?". "Anh nói thật đấy", tôi tránh trả lời câu hỏicủa cô ấy. Cái gọi là câu trả lời của tôi đã khiến cô ta giận dữ. Cô ấyném đôi đũa đi và hét vào mặt tôi "Anh không phải là đàn ông!".
Đêmđó, chúng tôi không nói chuyện với nhau. Cô ấy khóc lóc. Tôi hiểu cô ấymuốn biết chuyện gì đã xảy ra với cuộc hôn nhân của chúng tôi. Nhưngtôi khó đưa ra được câu trả lời thỏa đáng bởi vì trái tim tôi đãnghiêng về Dew.
Trong tâm trạng tội lỗi tột cùng, tôi thảo đơn lyhôn ghi rõ cô ấy sẽ sở hữu căn nhà, chiếc xe hơi và 30% cổ phần trongcông ty tôi. Nhìn lướt qua tờ đơn, cô ấy xé nó ra từng mảnh. Tôi cảmthấy tim mình đau nhói. Người phụ nữ chung sống với tôi suốt mười nămnay bỗng trở nên xa lạ chỉ trong một ngày. Nhưng, tôi không thể rút lạinhững lời đã nói.
Cuối cùng, điều tôi mong đợi đã đến. Cô ấy òakhóc trước mặt tôi. Tiếng khóc của cô ấy thực sự là liều thuốc an thầncho tôi. Ý định ly hôn dằn vặt tôi suốt nhiều tuần qua giờ đây dườngnhư càng trở nên rõ rệt và mạnh mẽ.
Trời khuya, tôi về nhà sautiệc chiêu đãi khách hàng. Tôi nhìn thấy vợ tôi đang cắm cúi viết tạibàn làm việc. Tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Nửa đêm, tỉnh giấc,tôi thấy cô ấy vẫn ngồi viết. Tôi trở mình và ngủ tiếp.
Vợ tôiđưa ra điều kiện ly hôn: Cô ấy không cần bất cứ thứ gì của tôi, nhưngtôi phải cho cô ấy thời gian một tháng trước khi chính thức ly hôn; vàtrong thời gian một tháng đó, chúng tôi phải sống với nhau một cuộcsống bình thường. Lý do chỉ đơn giản vì: tháng sau con trai của chúngtôi sẽ kết thúc kỳ nghỉ hè và cô ấy không muốn nó phải chứng kiến cuộchôn nhân của chúng tôi đổ vỡ.
Cô ấy đưa cho tôi thư thỏa thuận côấy soạn sẵn và hỏi: "Anh còn nhớ em đã vào phòng cô dâu trong ngày cướinhư thế nào không?". Câu hỏi này chợt làm sống tại trong tôi tất cảnhững kỷ niệm tuyệt vời ngày ấy. Tôi gật đầu và nói: "Anh còn nhớ".
"Lúcđó, anh đã bế em trên đôi tay của anh", cô ấy tiếp tục, "do vậy, em cómột yêu cầu là anh phải bế em ra vào ngày chúng ta ly hôn. Từ giờ đếnhết tháng này, anh phải bế em từ giường ngủ đến cửa nhà mình vào mỗisáng". Tôi mỉm cười đồng ý. Tôi biết cô ấy đang nhớ lại những chuỗingày ngọt ngào hạnh phúc và muốn cuộc hôn nhân của mình kết thúc lãngmạn.
Tôi kể cho Dew nghe về điều kiện ly hôn của vợ mình. Cô ấycười to và cho rằng đó là một yêu cầu ngu xuẩn. "Cho dù cô ta có đưa ramánh khóe gì chăng nữa, thì vẫn phải đối mặt với kết cục ly hôn màthôi", cô ấy nói một cách khinh bỉ. Lời nói đó của Dew ít nhiều khiếntôi cảm thấy khó chịu.
Vợ tôi và tôi đã không đụng chạm gì về thểxác kể từ khi tôi có ý định ly hôn. Chúng tôi đối xử với nhau như haingười xa lạ. Vì vậy ngày đầu tiên tôi bế cô ấy, cả hai chúng tôi tỏ rakhá lóng ngóng, vụng về. Đứa con trai vỗ tay theo sau chúng tôi: "Chađang ôm mẹ trên tay". Lời nói của con trẻ làm tim tôi đau nhói. Từphòng ngủ đến phòng khách, sau đó mới đến cửa ra vào, tôi đã đi bộ trênmười mét với cô ấy trên tay. Cô ấy nhắm mắt và nói nhẹ nhàng, "Chúng tasẽ bắt đầu từ hôm nay đừng nói gì cho con hay". Tôi gật đầu và cảm thấychút gì đổ vỡ. Tôi đặt cô ấy xuống ở cửa ra vào. Cô ấy đứng đó chờ xebuýt, còn tôi lái xe đến công ty.
Vào ngày thứ hai, chúng tôi"diễn" dễ dàng hơn. Cô ấy dựa vào ngực tôi. Chúng tôi quá gần nhau đếnnỗi tôi có thể ngửi được mùi hương từ áo khoác của nàng. Tôi nhận rarằng đã lâu lắm rồi tôi không nhìn kỹ người phụ nữ thân yêu của mình.Tôi nhận ra vợ tôi không còn trẻ nữa. Đã xuất hiện một vài nếp nhăntrên gương mặt của nàng.
Ngày thứ ba, cô ấy thì thầm vào tai tôi:"Vườn ngoài kia đang bị xói mòn đấy. Anh cẩn thận khi đi qua đó nghe".Ngày thứ tư khi tôi nâng cô ấy lên, tôi có cảm giác chúng tôi vẫn cònlà một đôi uyên ương khăng khít và tôi đang ôm người yêu trong vòng tayâu yếm của mình. Những tơ tưởng về Dew trở nên mờ nhạt dần.
Đếnngày thứ năm và thứ sáu, cô ấy tiếp tục dặn dò tôi vài thứ, nào là côấy để chiếc áo sơ mi vừa ủi ở đâu, nào là tôi phải cẩn thận hơn tronglúc nấu nướng. Tôi đã gật đầu. Cảm giác thân thiết, gần gũi lại trở nênmạnh mẽ nhiều hơn.
Nhưng tôi không nói với Dew về điều này. Tôicảm thấy bế cô ấy dễ dàng hơn. Có lẽ mỗi ngày đều luyện tập như vậy đãlàm tôi mạnh mẽ hơn. Tôi nói với cô ấy: "Có vẻ bế em không còn khó nữa".
Vợtôi đang chọn váy đi làm. Tôi thì đứng đợi để bế cô ấy. Cô ấy loay hoaymột lúc nhưng vẫn không tìm ra chiếc váy nào vừa vặn cả. Rồi, cô ấy thởdài, "Mấy cái váy của em đều bị rộng ra cả rồi". Tôi mỉm cười. Nhưngđột nhiên tôi hiểu rằng thì ra cô ấy đã ốm đi nên tôi mới bế cô ấy dễdàng, chứ không phải vì tôi mạnh khỏe hơn trước. Tôi biết vợ mình đãchôn giấu tất cả niềm cay đắng trong tim. Tôi lại cảm thấy đau đớn.Theo phản xạ tự nhiên, tôi đưa tay chạm vào đầu cô ấy.
Đúng lúcđó, thằng con chúng tôi chạy đến "Cha à, đến giờ bế mẹ ra rồi" - nónói. Đối với nó, hình như nhìn thấy cha bế mẹ ra đã là một phần tất yếutrong cuộc sống của nó rồi. Vợ tôi ra hiệu cho nó lại gần và ôm nó thậtchặt. Tôi quay mặt đi vì sợ rằng mình sẽ thay đổi quyết định vào phútchót.
Tôi ôm cô ấy trong vòng tay, bước từ phòng ngủ qua phòngkhách, qua hành lang. Tay cô ấy vòng qua cổ tôi một cách nhẹ nhàng vàtự nhiên. Tôi ôm cô ấy thật chặt, tưởng tượng như chúng tôi đang trở vềngày tân hôn. Nhưng tôi thật sự buồn vì vợ tôi đã gầy hơn xưa rất nhiều.
Vàongày cuối cùng, tôi thấy khó có thể cất bước khi ôm cô ấy trong vòngtay. Con trai chúng tôi đã lên trường. Vợ tôi bảo: "Thực ra, em monganh sẽ ôm em trong tay đến khi nào chúng ta già". Tôi ôm cô ấy thậtchặt và nói: "Cả em và anh đã không nhận ra rằng cuộc sống của chúngmình từ lâu đã thiếu vắng quá nhiều những thân mật, gần gũi".
Tôiphóng ra khỏi xe thật nhanh mà không cần khóa cả cửa xe. Tôi sợ bất cứsự chậm trễ nào của mình sẽ khiến tôi đổi ý. Tôi bước lên tàu. Dew ramở cửa. Tôi nói với cô ấy: "Xin lỗi, Dew, anh không thể ly hôn. Anh nóithật đấy".
Cô ấy kinh ngạc nhìn tôi. Sau đó, Dew sờ trán tôi."Anh không bị sốt chứ", cô ấy hỏi. Tôi gỡ tay cô ấy ra. "Dew, anh xinlỗi", tôi nói. "Anh chỉ có thể xin lỗi em. Anh sẽ không ly dị. Cuộcsống hôn nhân của anh có lẽ tẻ nhạt vì cô ấy và anh không nhận ra giátrị của những điều bé nhỏ trong cuộc sống lứa đôi, chứ không phải bởivì anh và cô ấy không còn yêu nhau nữa. Bây giờ, anh hiểu rằng bởi anhđưa cô ấy về nhà, bởi cô ấy đã sinh cho anh một đứa con, nên anh phảigiữ cô ấy đến suốt đời. Vì vậy anh phải nói xin lỗi với em".
Dewnhư choàng tỉnh. Cô ta cho tôi một cái tát như trời giáng rồi đóng sầmcửa lại và khóc nức nở. Tôi xuống cầu thang và lái xe đến thẳng côngty. Khi đi ngang tiệm hoa bên đường, tôi đặt một lẵng hoa mà vợ tôi yêuthích. Cô bán hàng hỏi tôi muốn viết lời chúc gì vào tấm thiệp. Tôi mỉmcười và viết "Anh sẽ bế em ra, vào mỗi sáng cho đến khi chúng ta già".
Cả nhà mình có thích có một bộ vòng như thế này hông? :D
Nếu thik thì còn chần chứ gì nữa, hãy mau đến với Bi Bông nhé, mình sẽ giúp các bạn thiết kế cho riêng mình một bộ thật cá tính và phù hợp với các bạn ❌
Liên lạc với tụi mình qua sđt: 0979 144 599 ( Thanh Phương) Nhắn tin thôi nhé, vì Bi hay ra ngoài đường nên ít khi bắt máy lắm, nhưng chắc chắn Bi sẽ rely tin nhắn của bạn nhanh nhất có thể, hì :x
Facebook: Bi bông shop
Những ngày Bi Bông đi bán dạo có lẽ là những ngày vui nhất <3
Vui vì dù gian hàng của mình bé nhỏ nhưng lại nhận được rất nhiều sự quan tâm của các bé học sinh đáng yêu, của các bạn sinh viên dễ thương và của cả…các bác phụ huynh đáng mến nữa, các bác đứng chờ con của mình, lâu lâu buốn qua gian hàng của mình ngồi chơi, nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, lâu lâu còn góp còm-mên “ Sao tụi con không xích ra ngoài một tý, đứng đây lỡ không ai thấy thì sao?”, rồi thì “ Tụi bây ngại thì để tao xách ra cho, thiệt tình, đi bán mà bây còn mắc cỡ nữa, mần ăn sao được?”
…Khi nghe các bác nói vậy, mình chỉ mỉm cười, gãi gãi đầu, thầm nghĩ “ Thiệt tình, tại tụi con thích đứng đây hơn, nơi góc tường này, lâu lâu mệt có thể tựa lưng cho đỡ mỏi, chán chán mua đồ ăn vặt về ăn, khi có khách tới thì còn có chỗ mà giấu, và quan trọng hơn, tụi con đứng đây, có các bác đứng xung quanh, không hiểu sao tụi con cảm thấy yên tâm hơn, như mình được cả một hàng rào bảo vệ xung quanh, bình yên lắm <3 Hi, nên con sẽ không dời cái thế giới riêng của mình đi đâu đâu, dẫu xích ra ngoài tý thì công nhận chắc gian hàng tụi con sẽ được để ý hơn nhưng nhìn nó chổng chơ lắm, buồn lắm, con không thích chút nào :D”
Vui vì mỗi ngày đi bán với tụi mình là một niềm vui :D Tụi mình dặn nhau rằng dẫu là đi bán dạo đi chăng nữa, nhưng cũng phải ăn mặc thật đẹp vào, những chiếc váy voan dài có những bông hoa nhỏ li ti luôn là trang phục tụi mình thích nhất, nó luôn làm tụi mình thật nổi bật dù cho tụi mình có ngồi trong một đám đông, có những bạn lướt qua nhanh quá đâu kịp nhận ra gian hàng bé ty hin của tụi mình, nhưng tình cờ thấy trang phục của tụi mình, những cô gái bận váy hoa, đã quay đầu lại nhìn và sẵn tiện ghé thăm gian hàng của tụi mình luôn, một cách PR cũng đâu đến nỗi tệ đâu nhỉ =))=)) Ai bảo tụi mình xí xọn cũng kệ, là con gái mà, không đẹp theo kiểu này cũng đẹp theo kiểu khác, đó là luật <3 và đó là cách tụi mình tôn trọng những sản phẩm tụi mình làm ra cũng như các vị khách hàng đáng yêu của shop Bi bong bé nhỏ <3
nhatkyyeuthuong.com/ lưu giữ những khoảnh khắc gia đìnnhatkyyeuthuong.com/ lưu giữ những khoảnh khắc gia đình bạn.h bạn.